Nhiều khi chúng ta nghĩ, ừ hay là cứ lười một tí, cứ vô trách nhiệm
một tí, miễn mình thoải mái là được rồi, cũng chẳng gây ra bao nhiêu hậu
quả đâu. Nhưng thực tế, mỗi việc chúng ta làm có thể ảnh hưởng không
nhiều, thậm chí là không có ảnh hưởng gì vào thời điểm đó, tuy nhiên
cuộc đời là một quá trình dài đằng đẵng, không biết khi nào sẽ xuất hiện
di chứng. Mà khi rủi ro xảy ra, chúng ta sẽ không có được đến một cơ hội để cứu vãn tình thế.
Quả thực, không có nhiều người chểnh mảng đến vậy. Đại đa số con người
ta đều không hoàn hảo, song cũng không đến mức quá đáng như thế. Nhưng
năm rộng tháng dài, không thể coi thường sức ảnh hưởng từ những gì mình
làm ra được.
Rất nhiều người từ chối học hành, từ chối trưởng thành
vì cả hai việc này đều rất vất vả, vậy là cứ lười biếng mỗi ngày, cảm
thấy ngày rồi cũng trôi đi thôi mà. Tuy nhiên, thời gian càng dài lại
càng dễ thấy sự khác biệt.
Có người ngày ngày cố gắng mà cuộc
sống cũng chẳng thay đổi là bao, thế nhưng sang năm sau so sánh với
người bên cạnh mới phát hiện ra, chẳng biết tự khi nào mình đã đi nhanh
hơn họ rất nhiều rồi.
Có người lại sống kiểu được chăng hay chớ.
Trong vòng dăm ba tháng cũng chẳng thấy bản thân kém cỏi hơn người ta
bao nhiêu, thế nhưng vài năm sau gặp lại mới phát hiện, cuộc sống càng
ngày càng trầy trật, tự do và quyền được lựa chọn mỗi lúc một ít hơn.
Luôn có những người nói với tôi rằng: “Giờ tôi chẳng thạo nghề nào cả,
cũng không có tiền gửi ngân hàng, sau này mới khổ sở làm sao.” Nhưng bạn
thân mến ơi, tình trạng này được tạo nên chỉ trong một ngày ư? Không
hề, nó hình thành trong suốt những năm dồn tháng chứa, vì bạn đã từng
lười biếng nên mới tạo ra hoàn cảnh khốn khó hiện giờ.
Và bạn biết không, 99% hoàn cảnh khốn khó đều do chính bản thân bạn tạo ra.
- Trích "Không tự khinh bỉ, không tự phí hoài" / Vãn Tình
Đăng nhận xét