Câu
chuyện kể về một đôi vợ chồng trẻ vừa dọn đến ở trong một khu phố mới.
Sáng hôm sau, vào lúc hai vợ chồng ăn điểm tâm, người vợ thấy bà hàng
xóm giăng tấm vải trên giàn phơi.
“Tấm vải bẩn thật” – Cô vợ thốt lên. “Bà ấy không biết giặt, có lẽ bà ấy cần một loại xà phòng mới thì giặt sẽ sạch hơn”.
Khi ấy, người chồng nhìn thấy nhưng vẫn lặng im. Thế rồi, vẫn những
lời bình phẩm ấy cứ thốt ra từ miệng cô vợ mỗi ngày, sau khi nhìn thấy
bà hàng xóm phơi đồ trong sân. Một tháng sau, vào một buổi sáng, người
vợ ngạc nhiên vì thấy tấm vải của bà hàng xóm rất sạch, nên cô nói với
chồng: “Anh nhìn kìa! Bây giờ bà ấy đã biết cách giặt tấm vải rồi. Ai đã
dạy bà ấy thế nhỉ?”
Lúc này, người chồng đáp: “Không. Sáng nay anh dậy sớm và đã lau kính
cửa sổ nhà mình đấy”. Thực ra mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều
giống như cô vợ trong câu truyện kia.
Chúng ta đang nhìn đời, nhìn người qua lăng kính loang lổ những vệt
màu của cảm xúc, bám dày lớp bụi bặm của thành kiến và những kinh nghiệm
thương đau. Chúng ta trở nên phán xét, bực dọc và bất an trước những gì
mà tự mình cho là “lỗi lầm của người khác”.
Một điều dễ thấy là khi tâm trạng vui vẻ, chúng ta nhìn ai cũng thấy
dễ chịu, gặp chuyện gì cũng dễ tha thứ. Chúng ta có thể mỉm cười trước
những trò nghịch ngợm của lũ trẻ, đủ sự khoan dung và tha thứ để nhẫn
nại một lời nói khó nghe, những chuyện tưởng chừng khó chấp nhận, thì
chúng ta cũng dễ dàng thỏa hiệp.
Những lúc ấy, dường như cả thế giới đều trở nên hòa ái, mọi chuyện
trôi qua một cách nhẹ nhàng. Thế mà, chỉ cần một chút lo lắng dâng lên
trong lòng, những muộn phiền về quá khứ, nỗi sợ hãi về tương lai sẽ lập
tức khiến cho cái thế giới vốn đang đẹp đẽ kia liền biến thành một chốn
đầy những chuyện xấu xa, phiền phức..
Khi ấy những tiếng hò hét cười đùa của lũ trẻ sẽ trở thành những âm
thanh khó chịu, một lời nói không vừa ý dễ dàng khiến cho ta sân si giận
hờn hoặc tổn thương, những chuyện nhỏ mà lúc bình thường không đáng bận
tâm, bỗng trở thành một nỗi phiền não quá sức chịu đựng.
Thực ra, không phải là thế giới có vấn đề, hay người khác quá sai, mà
vấn đề nằm chính ngay ở tâm ta. Khi nhìn đời bằng cái tâm có vấn đề,
mang đầy những cảm xúc và thành kiến tiêu cực, thì chúng ta thấy ai cũng
thành sai quấy, đụng chuyện gì cũng hóa tổn thương.
Ở đời, con người luôn có hai xu hướng: nhìn những thứ mình thích,
những người mình thương với cặp mắt kính màu hồng, và ngược lại, nhìn
những việc mình không muốn, những người mình không ưa bằng chiếc kính
tiêu cực màu đen.
Do thói quen phóng đại mọi ưu điểm của những người mình thích, họ trở
nên quá lung linh, quá tuyệt vời trong cảm nhận của chúng ta. Mỗi lời
họ nói, mỗi việc họ làm đều khiến chúng ta xem là chân lý, ngay cả lúc
họ sai, chúng ta cũng khó lòng nhìn thấy và nhận ra cái sai của họ.
Chẳng hạn những cặp đôi khi mới yêu nhau, thì riêng đối với họ, đối
phương luôn đẹp đẽ, dễ thương và toàn ưu điểm. Nếu chẳng may phát hiện
đối phương làm chuyện không tốt, thì chúng ta vẫn thừa khả năng và đủ lý
lẽ để tự huyễn hoặc bản thân rằng họ không sai.
Dĩ nhiên, chính do cặp mắt kính màu hồng đã khiến cho cách nhìn của
chúng ta hóa ra lệch lạc, chúng ta không thấy được mọi người đúng với
bản chất chân thực như họ vốn là vậy. Để rồi khi sự yêu thích bên trong
giảm dần theo năm tháng, thì hình tượng huyễn hoặc trong lòng cũng theo
đó mà sụp đổ.
Chúng
ta sẽ nhìn thấy ở đối phương ngày càng nhiều lỗi lầm và khuyết điểm,
chúng ta trở nên hoang mang đau khổ, đến nỗi hoài nghi ngay cả chính bản
thân mình. Điều tương tự cũng xảy ra đối với những người bị chúng ta
coi thường, chỉ trích. Chúng ta xé to những sai lầm của họ, đi rêu rao
những khuyết điểm mà chúng ta cho rằng thật khó chấp nhận làm sao.
Rồi đến một thời điểm nào đó những người mà trong tâm trí ta vẫn xem
như kẻ thù, lại sẵn sàng giúp đỡ và tử tế, thì liệu chúng ta có thể xem
như không chút hổ thẹn với lương tâm?
Khi nói ra lỗi lầm ở người khác, chúng ta vô tình truyền sang người
nghe những cảm xúc tiêu cực, bất an. Dòng tâm thức của chúng ta cũng trở
nên lộn xộn, đầy những rắc rối y như câu chuyện mà mình đang kể. Theo
đó, ấn tượng mà ta để lại trong lòng những người khác chỉ là những cảm
giác tiêu cực, để rồi một cách rất tự nhiên, họ sẽ áp dụng đúng sự phê
phán, soi xét đó trở lại cho ta.
Hai thái cực nói trên, kể cả việc phóng đại những điều mình thích và
phản ứng kịch liệt với điều mình không ưa, nói chung đều là những cách
nhìn thế giới còn chưa đúng đắn. Nên chăng, chúng ta hãy dùng cặp mắt
sáng suốt của trí tuệ, dùng tâm thái thiện lương để nhìn nhận cuộc đời.
Có thể thấy, thời gian đã làm cho chúng ta mất đi cái nhìn trong sáng
về thế giới, đánh mất những rung cảm hạnh phúc trước cuộc sống vốn đầy
màu nhiệm và bình an. Chúng ta không có thời gian dừng lại để lắng nghe
bản thân và chăm sóc chính mình, mà cứ mải chạy rong ruổi theo những suy
nghĩ đúng sai, phải quấy về cuộc đời và về người khác.
Xét cho cùng, lỗi sai dù của ai đi chăng nữa, vốn chẳng hề ảnh hưởng
đến tư cách và phẩm chất của chúng ta. Chắc chắn, nó không làm cho chúng
ta trở nên đẹp đẽ gì hơn khi phê phán người khác. Mà chính thái độ tiêu
cực, thói quen chỉ trích mới khiến chúng ta mắc lỗi với bản thân mình
và trở nên xấu đi trong mắt của mọi người.
Tìm lỗi của người khác, là tự mang rác rưởi của họ về cất trong nhà.
Mỗi phút chúng ta để tâm đến chuyện không tốt, thì mất đi một phút vui
vẻ không thể lấy lại. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, sẽ chẳng ai có khả năng và
trách nghiệm níu giữ cho ta những thời khắc sinh mệnh đang vùn vụt trôi
qua. Vậy chúng ta có còn muốn phí hoài cuộc sống để đi phán xét những
sai lầm của người khác?
Cách
mà chúng ta nhìn người khác, thực ra là đang phản ánh nội tâm của chính
mình. Một người đang túng thiếu sẽ thấy khó chịu với những ai dư giả.
Một người sân hận sẽ luôn thấy người khác công kích và chọc tức mình.
Một người không thành thật sẽ thấy mọi người đầy gian trá.
Hầu hết những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực đó, đều khởi sinh từ một
tâm thức thiếu bình an. Nên điều mà chúng ta cần làm, là quay trở vào
bên trong để nuôi dưỡng mảnh đất tâm mình vốn đang ngập đầy giông bão.
Bao nhiêu người trong số chúng ta vẫn đang hằng ao ước có được “một
chiếc vé đi tuổi thơ”? Đã bao lâu rồi chúng ta không thể nở một nụ cười
trọn vẹn?
Con người luôn khao khát có được chút hồn nhiên, trong trẻo như trẻ
nhỏ, để có thể dễ dàng hạnh phúc và dễ dàng thứ tha. Nhưng tại ai đã làm
cho chúng ta ngày càng trở nên khô cằn, nóng nảy và bất hạnh? Do ai đã
khiến chúng ta luôn cô đơn, lạc lõng ngay chính trong gia đình mình,
giữa bạn bè mình và bên cạnh hàng tỷ người trên trái đất này?
Là do con người cố chấp mà đeo lên những cặp kính đầy phiền não,
những cặp kính sai lầm ngăn cách chúng ta với hạnh phúc hiện tại. Chỉ
cần một lúc nào đó đủ dũng cảm tháo bỏ cặp kính ấy đi, thì cuộc đời sẽ
hiện ra tươi mới, thế giới sẽ là chỗ để chúng ta trải nghiệm phúc lạc đủ
đầy.
ST